Tác giả: Amanda Gorman – The hill we climb
Chuyển ngữ: Tôn Thất Mậu

Một sớm mai thức dậy
Ta phân vân tự hỏi:
Ánh sáng tìm đâu ra
Trong đêm đen bất tận.
Mất mát ta cưu mang
Biển khơi ta chèo chống
Bầy thú dữ nhe răng
Ta hiên ngang bước vào.
Ta từng biết: tĩnh lặng
chưa phải là bình an
Ý niệm về công bằng
chưa phải là công lý.
Bình minh vẫn ló dạng
Trước khi ta mở mắt
Bằng một cách nào đó
Nhận biết và khắc phục.
Chứng kiến đất nước nầy
Không hề bị tan rã
Chỉ đôi chút dở dang
Hôm nay ta thừa kế.
Vào thời điểm này đây
Cô bé gầy da đen
Mẹ đơn thân nuôi nấng
Từng mơ làmTổng Thống.
Nay lại đứng đọc thơ
Vinh danh Ngài Tổng Thống
Ta xa rời hào nhoáng
Cũng chẳng cần tinh khôi.
Điều này không có nghĩa
Hợp quần trong toàn bích
Mà kề vai nhẳm tới
Đất nước cho mọi người:
Mọi văn hóa, màu da,
Mọi cá tính, than phận
Không săm soi lẫn nhau
Cùng nhìn về phía trước.
Khép cánh cửa phân chia
Đặt tương lai trên hết
Chấp nhận mọi dị biệt
Vũ khí ta cùng buông.
Giang rộng tay cho nhau
Không gây hại một ai
Chỉ gieo điều hòa hợp
Điều chân thật của đất:
Đau buồn ta khôn lớn
Thương tích ta hy vọng
Mệt mỏi ta cố gắng
Ràng buộc trong vinh quang.
Chẳng phải vì ta sợ
Bị đối phương đánh bại
Chỉ vì điều đơn giản
Không gieo mầm chia rẻ.
Kinh thánh dạy ta rằng
Dưới dây nho xanh mát
Hay gốc sung rợp bóng
Không gieo niềm sợ hãi.
Sống chân thật cho nhau
Vinh quang ta có được
Không rạng ngời đao kiếm
Nơi chiếc cầu ta xây.
Nơi Ngọn Đồi Ta Leo
Đã khai quang từ trước
Bởi vì ta dám leo
Nên mới hứa khai quang.
Đất nước ta giàu có
Hơn điều ta thừa kế
Quá khứ ta bước vào
Vá víu và dựng xây.
Một thế lực trong ta
Thay vì cùng hưởng thụ
Phá hoại đất nước nầy
Trì trệ nền dân chủ.
Tưởng chừng sắp thành tựu
Tuy tạm thời dở dang
Nền dân chủ của ta
Chẳng bao giờ bị diệt.
Sự thật và đức tin
Ta hướng nhìn tương lai
Lịch sử cũng nhìn ta
Sẽ ban lời phán xét.
Thời đại ta cứu chuộc
Ta từng sợ lừa đảo
Chưa sẵn sàng thừa kế
Giây phút kinh hoàng ấy.
Trong giây phút kinh hoàng
Ta tìm lại quyền năng
Mở ra trang sử mới
Đem hy vọng, tiếng cười.
Có lần ta tự hỏi
Làm sao vượt tai ương
Giờ đây ta khẳng định
Tai họa sao thắng ta.
Không quay lại đằng sau
Nhìn đất nước phía trước
Trầy trụa nhưng toàn vẹn
Nhân ái mà dũng lược.
Không quay lưng ù chạy
Đình đốn sợ hăm he
Ta ù lì hôm nay
Thế hệ sau gánh hết.
Sai lầm của chúng ta
Trút lên vai con cháu
Có một điều chắc chắn
Nhân từ với sức mạnh
Sức mạnh với lẻ phải
Tình thương là di sản
Thay đổi quyền bẩm sinh
Cho con cháu mai sau.
Ta trao lại hậu thế
Một đất nước tốt đẹp
Hơn cái ta thừa hưởng
Hơi thở tôi tự nhiên
Phát ra từ lồng ngực
Chữa lành mọi thương tích
Biến thế giới hỗn loạn
Thành thế giới kỳ diệu.
Vươn lên từ phíaTây
Những ngọn đồi óng ả
Vươn lên từ Đông Bắc
Những đồng bằng lộng gió
Nơi mà tổ tiên ta
Từng nhen nhúm cách mạng
Vươn lên từ Trung Tây
Những thành phố ven hồ
Vươn lên từ phương Nam
Những sa mạc nắng cháy
Hòa giải ôm ấp nhau
Xây dựng và phục hồi.
Mọi ngõ ngách đất nước
Giống nòi ta đa dạng
Xinh đẹp để vươn ra
Tả tơi nhưng ngọan mục.
Có ngày ta bước ra
Vùng tối đen bất tận
Rực lửa và vô úy
Bình minh đã ló dạng.
Bình minh có tự do
Tuông ra luồng ánh sáng
Ta can trường nhận ra
Ta can trường hòa nhập.
TônThất Mậu, Sydney
Người dịch gởi DĐKP ngày 5-2-2021